BÉ LÀM HỌA SỸNguồn: sưu tầm
Bé muốn làm họa sĩ |
|
LÒNG MẸTác giả: Hoàng Thị Minh Khanh
Có miếng ngọt miếng ngon |
|
Đồng dao: CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠNCông cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Một lòng thờ mẹ kính cha Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con |
|
Bé hát bài: THIÊN ĐÀNG BÚP BÊ. Tác giả: Văn KhoaEm có Ba Là em có Má Má yêu em như suối trên ngàn Từ ngày sinh ra Mẹ nâng như trứng Mẹ hứng như hoa Mẹ ôm vào lòng |
|
Nghe dân ca Bắc Bộ: Cây trúc xinh; Bèo dạt mây trôi. | |
Múa minh họa bài: Ông già Noel ơi. Tác giả: Ngọc LễÔng già Noel ơi! Ông đang ở nơi nào? Con mơ ông đã bao đêm .Xa xa nơi tuyết rơi ông đang về với con Đêm này đêm Noel! Con sẽ không ngủ đâu .Con ôm một chiếc giầy to .Ông sẽ đến cho con thật nhiều quà Vì con ngoan vì con hiền.Vì con luôn vâng lời ba mẹ .Vì ông ngoan vì ông hiền.Vì ông yêu thương trẻ em Đêm nay ông đến thăm khắp mọi nhà. Quà Noel nhiều bánh kẹo. Nhiều ngôi sao với nhiều gấu bông Ông sẽ đến hôn con.Và sẽ múa hát chung với con.Đêm nay mẹ cùng con thức nhé! Chờ đón ông già Noel…. |
|
CÁO, THỎ VÀ GÀ TRỐNG ( Sưu tầm) Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng nọ có một con Cáo và một con Thỏ. Cáo có một ngôi nhà bằng băng, còn Thỏ có một ngôi nhà bằng gỗ. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, còn nhà Thỏ vẫn nguyên vẹn. Cáo xin sang nhà Thỏ sưởi nhờ rồi đuổi luôn Thỏ ra ngoài. Thỏ vừa đi vừa khóc. Một lát sau Thỏ gặp bầy Chó. Bầy Chó hỏi Thỏ: – Tại sao Thỏ khóc? – Làm sao mà tôi không khóc được? Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Hu, hu… – Thỏ ơi , đừng khóc nữa – Bầy chó an ủi Thỏ – Chúng ta sẽ đuổi được Cáo đi, bầy Chó cùng Thỏ đi về nhà Thỏ. Bầy Chó nói: – Gâu! Gâu! Gâu! Cáo cút ngay đi! Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra: – Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác! Bầy Chó sợ quá chạy mất. Thỏ ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con Gấu đi qua, Gấu hỏi: – Tại sao Thỏ khóc? – Làm sao mà tôi không khóc được? Tôi có một ngồi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Huuuu – Thỏ ơi đừng khóc nữa? Gấu nói – Ta sẽ đuổi được Cáo đi! – Không! Bác Gấu ơi, Bác không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được thì bác đuổi làm sao được? – Ðuổi được chứ! Gấu nói giọng cương quyết. Gấu và Thỏ về đến nhà Thỏ, Gấu gầm lên : – Cáo cút ngay! Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra: – Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác! Gấu sợ quá chạy mất. Thỏ lại ngồi dưới bụi cây và khóc. Một con gà trống mào đỏ đi qua, vai vác một cái hái. Gà trống thấy Thỏ khóc, bèn hỏi: – Tại sao Thỏ khóc? – Làm sao tôi không khóc được? Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tàn thành nước, Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà. Hu, hu, hu… – Ta về nhà đi, tôi sẽ đuổi được Cáo. – Không! Anh không đuổi được đâu. Chó đuổi mãi không được, Gấu đuổi mãi không được thì anh đuổi làm sao được! – Thế mà tôi đuổi được đấy, nào đi! Gà trống và Thỏ cùng về nhà Thỏ. Gà trống cất tiếng hát: Cúc cù cu. Ta vác hái trên vai. Ði tìm cáo gian ác.Cáo ở đâu ra ngay ! Cáo sợ quá bảo: – Tôi đang mặc quần áo. Gà trống lại hát: Cúc cù cu. Ta vác hái trên vai. Ði tìm cáo gian ác.Cáo ở đâu ra ngay ! Cáo nói: – Cho..cho tôi mặc áo bông đã! Lần này thì gà quát lên: Cúc cù cu. Ta vác hái trên vai. Ði tìm cáo gian ác.Cáo ở đâu ra ngay ! Cáo từ trong nhà gỗ nhảy vọt ra, chạy biến vào rừng. Từ đó, Thỏ lại được sống trong ngôi nhà của mình. Và Gà trống trở thành bạn thân thiết của Thỏ. |
|
TRUYỆN CỔ TÍCH GIÁNG SINH (Sưu tầm) Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn. Gần nhà cô là một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót …và những bông hoa rực rỡ…Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị bệnh và không thể làm việc được, cô bé bận rộn cả ngày với việc đan len để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng len, dù rằng ngay chính đôi chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.
Gần đến ngày Giáng sinh, cô bé nói với mẹ: “Không biết năm nay ông già Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong lò sưởi. Chắc ông già Noel không quên con đâu phải không mẹ?”. Bà mẹ âu yếm vỗ về: “Đừng nghĩ đến điều đó trong ngày Giáng sinh năm nay con gái ạ. Chúng ta chỉ cầu mong có đủ thực phẩm để qua mùa đông khắc nghiệt này là quý lắm rồi”. Nhưng cô bé không tin rằng ông già Noel có thể quên cô. Vào buổi tối trước ngày Giáng sinh, cô đặt đôi giày trong lò sưởi và đi ngủ với giấc mơ về ông già Noel. Người mẹ nhìn vào đôi giày của con và buồn rầu khi nghĩ đến sự thất vọng của con gái, nếu buổi sáng hôm sau cô không nhìn thấy một món quà nào trong đó. Năm nay, ngay cả một món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không lo được. Buổi sáng hôm sau, cô bé thức dậy sớm và chạy đến nơi cô đặt đôi giày. Đúng như sự mơ ước của cô, đêm qua ông già Noel đã đến và mang cho cô bé một món quà. Đó là một con chim nhỏ bé nằm thiêm thiếp trong chiếc giày, có lẽ vì đói và lạnh. Nó nhìn cô bé với đôi mắt long lanh và kêu lên mừng rỡ khi cô vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. Cô bé nhảy múa vì vui mừng và ôm chặt con chim nhỏ bé vào ngực mình. Cô chạy đến bên giường, nơi mẹ cô đang nằm và reo lên: “Hãy nhìn con đây mẹ ơi. Ông già Noel không quên con và đã mang đến cho con món quà ý nghĩa này!”. Những ngày sau đó, cô bé săn sóc con chim, sưởi ấm và cho nó ăn. Con chim líu ríu bên cô bé và đậu lên vai cô trong khi cô làm việc. Khi mùa xuân đến, cô bé mở lồng cho con chim bay vào rừng nhưng nó không chịu bay xa, cứ loanh quanh gần nhà cô bé và mỗi buổi sáng, cô bé lại thức giấc bởi tiếng hót líu lo bên ngoài song cửa sổ…. Bà mẹ nhìn con trong niềm hạnh phúc vô bờ…Vì không muốn làm con thất vọng, bà đã vào rừng đêm hôm đó hy vọng tìm thấy một thứ gì làm qùa thay ông noel tặng con, và đã gặp chú chim sắp chết vì lạnh và đói này… |